Dưới đây là bài thứ hai.Đã thiệt mấy năm chưa đêm nào khoan khoái như vậy.Ông già kia đỡ bà lên, an ủi: "Cháu sở dĩ thấy đau là vì cháu không biết dãn gần cốt cho nó nghỉ ngơi.Little mà xin người khác chỉ trích ta một cách ngay thẳng, có ích, ngõ hầu ta được dịp tu thân.Họ sẽ tính vào quỹ nghiên cứu vì đã nói, đây chỉ là một cuộc thí nghiệm"., bỗng một bạn tôi ngừng câu nói dở, chỉ ra ngoài cửa bảo: -Các bạn coi kìa, nữ bác sĩ lái xe đi chích thuốc.Ông tuyên bố: "Suốt đời tôi, tôi có làm việc đâu.Nhưng những ngày nghỉ mới là những giờ nguy hiểm nhất.Cho đến năm 12 tuổi, mỗi năm tôi không có cắc rưỡi để tiêu riêng.Số mạng đã bắt vậy".
