Bạn muốn đem lại cho họ những điều hơn thế. Linh hoạt với những phép xử thế trong quan hệ xã giao bình thường mà rối rắm ở cái xứ xở này. Bóng đá nữ thì bảo: Ôi toàn anh như con trai.
Vậy mà em chỉ bảo: Em chịu!. Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá. Biết đâu anh kịp bám rễ trong lòng độc giả trước khi bị phi độc giả nhổ cỏ dễ dàng lúc chẳng ai biết anh là ai mà đã dám khoe tài.
Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm. Tập về thấy tốn nhưng cũng đáng. Tôi về, cũng đỡ in ít.
Trong đầu óc bạn đầy rẫy những bức tường lửa. Muốn sớm đến chiều để chạy ra các sân bóng. Còn tôi không phải viết những điều tôi không thích.
Bao giờ từ trước đến nay cũng thế, cứ phải thấy thương đau tận mắt, phần lớn loài người mới chịu xót xa. Trông anh cũng sáng sủa đấy chứ! Không biết bác có nhớ chuyện này không.
Ta cõng nàng đi trên sóng. Công việc của bạn không phải là làm vĩ nhân mà chỉ là hỗ trợ những vĩ nhân trong cuộc sống xé lẻ vào đầy ảo tưởng này. Là người làm bạn mệt nhất nhưng cũng là người bạn muốn thôi mệt nhất.
Bạn lấy xe máy, đứng ở cổng bệnh viện chờ bác làm thủ tục xong đưa bác về. Nhấc cánh tay nhẹ hều rờ thử lên ngực. Bây giờ thì chúng tôi sống trong một thế giới khác.
Cháu vẫn nằm trong chăn. Nếu đến nước này, họ tiếp tục coi việc dắt mũi đưa đường bạn là một nghĩa vụ và trách nhiệm cao cả thì tốt hơn là bạn nên ra đi. Em hãy thử tin một chút vào điều ngược lại nếu cái em đang (tin) làm em thấy tàn phai.
Ông Diểu tức giận giương súng. Ngay cả trong giấc mơ, ta cũng chỉ muốn ở bên nàng. Để những người tài năng dần thoát khỏi những bi kịch đeo đuổi họ từ hàng vô số đời.
Trên mặt đất nhờ nhờ bàng bạc, còn dăm giọt loang lổ vương lại. Mọi người có thể nghĩ tôi bị tai nạn hoặc làm gì dại dột. Nó mất ở đây và nó lại xuất hiện, lại sống ở kia.