Tôi có vấn đề về xoang, mũi hơi khó thở, ăn nóng, ăn cay là chảy nước. Và vì thế, nó chìm đi trong bao đời chìm của những dòng chữ khác. Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu.
Chà, ông anh này cũng không đến nỗi phong kiến như vẻ lừ đừ của ông ta. Biết mua quà tặng người thân khi đi du lịch về. Còn gần thì… Chưa thấy loạt ảnh chụp hoa sữa nào.
Thôi, đứng dậy xem tí đã. Nhưng dù sao thì tôi vẫn bị cái tưởng tượng ngầm ấy ám ảnh sơ sơ. Tôi khóc vì tôi không coi thường thế hệ đi trước nhưng thất vọng vì họ.
Một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt nàng. Chưa đến tuổi để vô vi vô vị. Vẫn người, chân tay đầy đủ nhưng không tài nào nhìn thấy mặt.
Nên phản ứng lại chính bằng sự ù ì và chây lười. Lại chơi vào lúc đau đầu thì thật ngốc. Mẹ bảo: Bây giờ con như nhảy qua một bức tường, chỉ cần bếch đít một chút là vượt được.
Bù lại, ông sẽ làm nô lệ nghệ thuật cho họ vĩnh viễn? Những cái đó có quên đâu mà phải nhớ. Chuyện này chả cần thanh minh làm gì.
Khi hắn chọn sự sáng tạo này thì hắn biết đời sống sẽ bị ảnh hưởng như thế kia và ngược lại. Làm một bài thơ dở để được khen. Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay.
Có vẻ nó tổ chức một cuộc đấu giá. Lúc đó bác gọi: Xuống nhà nhanh con, bố mẹ con đến. Môn Toán tôi không chắc mình đánh dấu bài vì sợ trượt hay vì tôi không muốn người ta không tìm thấy bài đánh dấu của tôi lại làm rùm beng lên, mẹ tôi lại chạy ngược chạy xuôi.
À, đấy là tôi đang nói về những người không có tâm. Và bạn biết sẽ không ai biết đó là tiếng THÔI mà bạn đã rống lên vừa bực bội vừa ai oán vừa chán nản. Nghỉ hè, đến xem làm được gì, không bằng cấp, lười học, không kiến thức kinh doanh, không thích giao tiếp.
Tôi nép sát vào vỉa hè và chẳng làm cản trở, vướng víu ai. Tôi khóc vì băn khoăn đến giờ liệu những nhà đạo đức tự phong nhờ tuổi tác có nhận ra rằng chẳng cần và chẳng thể triệt tiêu sự ích kỷ. Ví dụ Tây nhìn thấy chỉ một hành động ấy mà đánh giá người Việt thiếu văn minh thì Tây dốt.