Chả hiểu họ làm thế để làm gì. Phải tập trung vào học. Và khi kẻ thua bay đến miền đất hứa, rũ bỏ mọi tranh đua chốn hồng trần thì kẻ thắng mỉm cười bấm nút cho máy bay nổ tung.
Cái ghế đá này cũng buồn lây. Nó lí giải cho cảm giác còn háo hức đi một chặng đường hơn chục cây số để chạy nhảy một chút, uống nước, thi thoảng ăn thịt chó, rồi về. Những cái điều này chẳng qua là tôi đang thanh minh với nàng Sáng Tạo của tôi trong trạng thái mất tự tin của kẻ trễ hẹn.
Có lẽ tôi sẽ kiếm chút gì ăn. Có điều, những cơn đau không tha cho ông cụ. 8 giờ dậy thì cái ngực lại rát.
Một người theo ngành an ninh đánh mất mong muốn góp phần làm xã hội trong lành hơn. Cái chính là tự mình phải làm chủ mình. Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm.
Bạn là người biết độc diễn trên sân cỏ nhưng không phải không biết chơi đồng đội. Bà già vục đầu vào thùng rác. Chơi là tất cả mà chẳng là gì cả.
Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay. Anh họ bảo chị út và bạn: Chủ nhật bận gì không, anh đưa hai đứa đi mua sắm. Ôi! Những tiếng còi xe.
Cái kiểu luôn muốn giải quyết được sự việc trước khi nó xảy ra. Xuống nữa đến cái cổ họng độ này đôi lúc đau rần rật. Chả nghĩ nhiều cho ai được.
Ngả đầu vào cái ngực vốn lép xẹp. Nhất là những mặt còn lại của đời sống. Lần trước là sự nhục nhã của một thằng đàn ông.
Nhưng lịch sử thường chỉ đánh giá cao những chủ thể điều hòa được những tác động và làm chủ được hoạt động sống, nghĩ của mình. Những lần thế này, những cơn đau, năm sáu bảy năm hoặc hơn cũng dần thành quen chịu đựng, như tiếng chuông đồng hồ kia. Chỉ có giữ được nhân cách và không giữ được nhân cách mà thôi.
Ô, cái cảnh này bạn đã gặp ở một giấc mơ đã cũ. Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ. Bạn vội lén lút mang sang đưa cho bác.