- Thật sao? Nếu tớ làm thế thì liệu sự việc có dễ dàng hơn không? - Jones nhíu mày hỏi. Và tôi nhận ra rằng, mặc dù "triệu chứng" khó khăn của mỗi người là rất khác nhau, thế nhưng tất cả họ đều đang cần đến một "loại thuốc điều trị": đó là cách ủy thác công việc sao cho quy trình tổng thể được hiệu quả hơn. Công việc thuận lợi, cuộc sống hạnh phúc - mọi thứ có vẻ như rất suôn sẻ đối với họ.
- Nếu có điều gì cần chia sẻ với em thì đó là hãy cùng anh mừng cho cuộc sống của chúng ta sẽ ngày càng hạnh phúc hơn, vì anh đã biết được cách sắp xếp công việc thật tuyệt vời! Từ đây, công việc là niềm vui chứ không còn là gánh nặng nữa; anh sẽ có nhiều thời gian hơn để chăm sóc em và các con. - Nghĩa là sao? Cậu cũng từng bị như thế à? Tớ tưởng sau vụ rắc rối với Jennifer, mọi chuyện của cậu sẽ thuận buồm xuôi gió chứ? - James đính chính và nhìn thẳng vào mắt Josh.
Và nhờ thế, sự việc đã không đến nỗi khó khăn thế này. Thậm chí, anh đã không dành thời gian cho vợ vào ngày sinh nhật của cô ấy. Kể từ lúc bước vào phòng, anh luôn tránh nhìn James.
- Cậu hãy ngồi xuống đi. Nhưng đến hai ngày sau thì tớ không thể im lặng được nữa. James cảm thấy nhẹ nhàng hơn khi hiểu rằng khó khăn của mình rồi cũng sẽ có giải pháp khắc phục.
Hôm đó là thời hạn hoàn thành các dự án lớn và phức tạp nhất, trong đó bao gồm dự án mà anh đã giao cho Jessica. "Tôi làm ông thất vọng ư?", cô ấy vừa nói vừa nhìn tớ như thể tớ vừa đánh đổ cà phê lên chiếc váy mới của cô ấy vậy. James đứng dậy, bước đến bên bức tường và sửa lại khung ảnh chiếc cầu
Cậu là người có kinh nghiệm trong chuyện này, cậu có thể giúp tớ không? - Tớ không muốn lặp lại tình huống lần trước, vì thế tớ chọn cách nói khác. Sự khác biệt lớn nhất mà James tự nhận thấy ở bản thân mình đó là anh không còn phải ngồi lì trong văn phòng suốt cả ngày để giải quyết một khối lượng công việc đồ sộ, đồng thời anh đã tạo được thói quen khen tặng, động viên và lắng nghe nhân viên nhiều hơn để tìm ra những giải pháp tốt hơn cho công việc.
Nhưng hiện nay nhân viên của tớ lại trễ thời hạn. Cậu biết không, tớ như bị hắt nước vào mặt khi cô ấy từ tốn nói rõ từng lời: "Thực tế là tôi đã không hề biết. Một lần nữa, công việc trong bộ phận của James lại trở nên trôi chảy.
Thoạt đầu, công việc vẫn diễn ra khá tốt đẹp. Bằng cách đó, cậu có thể kiểm soát được kết quả mong muốn và nhất là hạn chế tối đa các khả năng thất bại. Sau đó, tớ còn học thêm từ Jennifer vài điều nữa trước khi biết cách giao việc sao cho hiệu quả.
Kể từ đó, họ được bố trí làm việc trong hai căn phòng riêng biệt nhau. Phải chi lúc đó tôi nói rõ hơn thì có lẽ cậu đã đến gặp tôi trước khi có những quyết định sai lầm đó. Cậu ta cũng đã làm rất đúng.
- James! - Jack bắt đầu ngay khi James bước vào phòng. Lẽ nào ông lại nghĩ rằng tôi có thể đọc được những suy nghĩ của ông kia chứ?". Khi trở về văn phòng, anh lại tiếp tục viết lên tấm bảng trắng dòng chữ sau: