Buổi sáng, cô đếm xe bữa ấy biên được bao nhiêu tờ, rồi buổi chiều cô rán biên được nhiều hơn. Bác sĩ nói bà đau tim vì thần kinh bị chứng hồi hộp và vô phương chữa cái bệnh do xúc động mà ra đó. Các bà cảm thấy khoan khoái, nhẹ nhàng.
Mà khi bạn đã thấy phần thua nhiều hơn phần ăn thì bạn sẽ thương hại cho những hạng "bò sữa" đem hết cả số tiền mồ hôi nước mắt kiếm được để "cúng" vào đề vào tài xỉu hay cá ngựa. Ở chỗ kiếm được ít huê hồng quá, không xứng với công vất vả đi chào khách. Tôi không thấy đời có mục đích, nên không tụng niệm nữa, và theo thuyết bất khả tri [24].
Và những hột cát ấy, đều lần lần liên tiếp nhau, chui qua cái cổ nhỏ ở giữa để rớt xuống phần dưới. Tôi biết Lucile từ ngày chúng tôi cùng học nghề viết báo tại Đại học đường Columbia. "Nếu đời người quả là bể thảm thì cuốn sách này chính là là ngọn gió thần đưa thuyền ta tới cõi Nát bàn, một cõi Nát bàn ở ngay trần thế.
Ta chẳng dại gì mà nghe. Sau tôi vào trường Trung học, rồi ngày qua tháng lại, quan niệm của tôi dần dần thay đổi. "Tôi đã hành động như thằng ngu và lỗi lầm của tôi nhiều vô kể".
Ai nấy nổi nóng lên, rồi ra ngoài đầu đề, rốt cuộc không ai ghi lại những giải pháp có thể theo được cả). Mới đầu chúng mọc rất mau. "Tỉnh dậy, tôi không còn nhớ tôi đang ở đâu nữa.
Mà có lẽ họ cũng sợ quá thiệt. Tôi tự hỏi mục đích ở đời là gì? Song trả lời không được, suy nghĩ hoài không ra. Làm sao tiêu thụ được bây giờ? Chúng tôi đã vay ngân hàng 350.
Vậy muốn bớt ưu phiền về tiền nong, chúng ta rán theo 11 quy tắc sau đây: Tôi cũng dùng bản này để chú thích vài chỗ trong bản 2001. Schopenhauer cũng nghĩ như vậy trong câu này: "Trên đường đời, hành lý quan trọng nhất phải mang theo là lòng nhẫn nhục".
Xin bạn cho tôi hỏi một câu: Nếu những hành động vui vẻ và những tư tưởng tích cực về sức khoẻ và can đảm đã cứu sống người ấy, thì tại sao bạn và toi, chúng ta còn để nỗi ưu tư hắm ám của ta kéo dài thêm một phút nữa làm chi? Tại sao lại bắt chính thân ta và những người chung quanh phải khổ sở, phiền muộn, khi chúng ta có thể chỉ hành động một cách vui vẻ là đủ tạo được hạnh phúc? Nếu có người nào thôi không kích tôi nữa thì tôi quên hẳn chuyện cũ đi liền". Các người bố thí như vậy để được cái gì? Được cái vui đã cho mà không mong báo đáp một mảy may gì hết.
Khi còn đi học, ông đã lo về hai bệnh: suyễn và mất ngủ. Bạn muốn tôi kể vài thí dụ đặc biệt ư? Vậy thì tôi tin chắc bạn và tôi, chúng ta có thể diệt được ưu tư được, nếu chúng ta theo những chân lý cổ truyền mà tôi bàn tới trong cuốn này.
Nhưng thật ra, chính người ấy phải là một nhà hiền triết. Năm 1929, một chuyện kỳ dị xảy ra làm náo động cả giáo giới. Trong khi đọc mấy hàng ấy, tâm hồn tôi dịu hẳn đi, thiệt là huyền diệu! Những lo lắng, sợ sệt, phiền muộn tiêu tan hết, nhường chỗ cho can đảm, hy vọng và tin tưởng quyết thắng.