Rồi thì để đảm bảo cuộc sống hàng ngày được chén xương, sẽ đốt cháy cái mình đã tôn thờ và tôn thờ cái mình đã đốt cháy, sẽ viện mọi lí luận để bảo vệ, ca ngợi nó như đã từng khinh bỉ. Thế nên có người chả nghĩ gì, có người đầu nóng phừng phừng. Rồi ông ta dạy tôi cách viết chữ BÀI LÀM có chữ A thấp hơn các chữ khác và gạch đít hai cái để đánh dấu bài.
Mỗi người thường chỉ va chạm với một mảnh vỡ trong chiếc gương bạn. Y học bó tay… Mọi người cười thích thú. Trong quá trình viết, có lúc tôi cũng bước theo gót nghệ thuật.
Không được, như thế người ta sẽ nói này nói nọ, ngại chết. Cái khác ở đây cứ để mập mờ như vậy vì khó định nghĩa. Á à, cá không ăn muối cá ươn… Tưởng tưởng chơi chút vậy thôi, ai dám hỗn.
Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường. Đầu tiên định xé cuốn tiếng Pháp nhưng đó là sách mượn. Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng.
Còn em thì cứ thương hại anh, giả vờ như mình là một cô nai vàng ngơ ngác. Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú. Họ nỗ lực vì điều đó.
Những cái nền tảng đứng tấn cũng như chịu đựng, rèn luyện trước khi đến với những miếng võ nước chảy mây trôi. Nhà văn chợt không muốn thoát khỏi nó. Ta chẳng cảm thấy quái gì cả.
Cái đó chính là những phương pháp để rèn luyện tính thích nghi và vượt qua những hạn chế. Trong Tuổi thơ dữ dội? Không hẳn. Độ này, bố hay nhường.
Đều muốn mở mang, muốn tìm đến cái chân-thiện-mỹ hiểu theo nghĩa khoáng đạt. Khi ghi bàn, anh vừa chạy với sự quên lãng tất cả để hòa trọn vào sung sướng vừa muốn chia sẻ niềm vui với vợ con vừa thoảng lo giữ sức cho bàn thắng tiếp theo. Tôi hy vọng việc sớm nhìn nhận ra điều này sẽ làm chúng ta hành động cùng nhau sớm hơn để loại bỏ dần sự ngu dốt cho nhau.
Bất cứ cái gì ta vẽ cũng có kẻ khác vẽ được. Nhưng không phải không có lúc vì đời sống mà hắn phải đối diện với sự vi phạm phong cách sáng tạo; và vì sáng tạo hắn lại phải lắc lư phong cách sống. Hai chuyện này khác nhau.
Bao giờ cũng phải có vật thí mạng, làm đuốc sống châm lửa cho cuộc đấu tranh cho quyền sống, quyền làm người. Gã thử tìm một cái tên cho bức tranh chưa vẽ trước khi sắp đặt những chi tiết: Ai lừa ai? Thông minh và đần độn? Thực ảo? Cũ quá rồi! Gã cảm giác như bức tranh đã được ai đó vẽ. Vài câu đùa nữa, và những người mới nhìn bạn với ánh mắt trìu mến như những người cũ đã từng nhìn.