Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất. Cũng có thể không, người đời thờ ơ lắm, chỉ để ý đến những gì mang tính kích động mà thôi. Để không bao giờ khuỵu xuống cả.
Hoặc là nằm đó mặc nỗi tuyệt vọng đè lấp cơn đói khát cho đến khi nào chết. Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động. Đa phần chúng ta đều làm thế và coi đó là sự vô lí bình thường của đời sống.
Reng! Reng! Reng! Cha bố cái chuông đồng hồ! Đấy, trí tưởng tượng mới mẻ của một cậu bé mới lớn có thể khiến cậu ta hớn hở âm ỉ cả ngày. Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn. Đường thông hè thoáng.
Nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ tới nàng. Tôi tụt quần và buộc khăn tắm vào. Mực thước và tự nhiên.
Nhưng lí trí dạy tim tôi phải muốn. Ông đang nằm trên một cặp đùi trắng muốt! Ông muốn vùng dậy. Một tấm gương mà khi soi vào người ta sẽ không ngừng hoài nghi chính mình.
Đoán rằng nó bên dưới tầng một vì nghe có vẻ xa xôi. Đã có kinh nghiệm, bạn nhắm mắt lại, nằm im, tích tụ lực để vùng dậy. Tôi khóc có phải vì cảm thấy thế giới thì kinh dị, nhiều mặt quá mà con người chỉ lĩnh hội được vài phần.
Nhưng vấn đề là tinh thần thật khó chia phần. Trốn học mà để bị nói. Chỉ cần cháu làm rạng danh dòng họ là bác mãn nguyện.
Khi ấy, bạn chỉ biết tìm đến trạng thái trống rỗng. Đầu ta đang bệnh lắm, bỏ bê nhiều quá, không theo kịp tiến độ nữa. Ông yên tâm, việc này không hề phạm pháp.
Khuôn mặt chả biểu hiện thái độ gì. Chúng ta có hai cái rỗng. Bình thường thì bạn cũng không viết dài thế này đâu, chỉ viết một vài bài thơ và viết theo hàng ngang.
Ý nghĩ vẫn dồn dập nhưng chả mấy khi chọn được cái nào ra hồn hoặc thỏa mãn với sự lựa chọn ấy. Và phải đập xác xuống nền đá hoa lạnh buốt. Không biết trận chung kết này, ở nhà có một vé, ai đi.