Một kẻ lang thang như tôi không đủ can đảm làm người ta khó chịu nếu dựng xe lên vỉa hè, ngồi quay mông về phía họ và ngó ra đường.Tiếp theo thì còn tùy.Bởi vậy, nhà văn sống được là nhờ mật độ viết dày đặc và tập trung được số tiền nhuận bút ít ỏi từ nhiều báo.Thất vọng, tụt giá rồi.Nên phản ứng lại chính bằng sự ù ì và chây lười.Nhưng ta không cho nàng nói.Tôi đốt chút, chả hả hê gì.Nhiều lúc nó làm bạn cứng nhắc, định kiến với bản thân và xung quanh.Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn.Và có lẽ cả hướng thiện.
