Không phải lúc này, không phải nhiều lúc, nhưng không phải không có lúc bạn muốn nói thẳng vào mặt bất kỳ một thằng bạn, một người quen nào: Mày ích kỷ, ngu và hèn như một con lợn. Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương. Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn.
Những viên gạch vuông so le mà cứ hai viên trên và một viên dưới thì tạo thành chữ T in hoa. Cho từng tờ vào lửa. Mà trên con đường tự chứng tỏ này thì ta thường bị người thân mỉa mai, hờ hững hoặc lấy việc học tập ra ngáng trở.
Tôi khóc vì bác tôi, và rất nhiều người lớn khác, có lẽ không bao giờ còn có ham muốn đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet để thấy những triết lí sống, những động lực sống, những bài tập sống không thiếu trong đó. Và anh đã đủ dũng cảm để nói rằng: Anh yêu em. Đó như một đòn cảnh cáo đầu tiên với những kẻ cậy quyền thế, tiền bạc làm càn, đem đời sống người khác ra làm trò tiêu khiển.
Nhưng chúng đã bị đời sống dán vào những vỏ bọc lạnh. Có điều bác che bóng khéo quá, cứ câu giờ cho đến hết trận đấu thì thôi. Cá với bác gái xem đội nào thắng.
Thôi, năm nghìn đi ạ. Ông anh cũng làm theo. Để những người tài năng dần thoát khỏi những bi kịch đeo đuổi họ từ hàng vô số đời.
Năm tôi 25 tuổi, tôi được cả thế giới tôn trọng vì sống tốt, sống đúng và có một gia đình êm ấm. Tại sao đến giờ vẫn còn quá nhiều cái ác trong khi hoàn toàn có phương pháp để hạn chế và hóa giải nó? Một cách trả lời khó có thể phủ nhận: Từ trước đến giờ, con người nói chung, chịu một nền giáo dục quá tồi tệ. Không gì tự nhiên sinh ra.
Ngoan ngoãn như một chú thỏ. Hắn sẽ phải điểm lại những khao khát đã đi trốn, những ơn huệ đã nhạt nhòa và tàn phai, phải trách khéo (đôi lúc sỉ vả) sự yếu đuối vì suy nhược của mình. Bác là bác rất không hài lòng.
Nhấc cánh tay nhẹ hều rờ thử lên ngực. Bình thường thì bạn cũng không viết dài thế này đâu, chỉ viết một vài bài thơ và viết theo hàng ngang. Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ.
Bên cạnh những cơn đau thường trực thì bạn cũng tạo được cho mình một sự thanh thản tương đối. Có người cúi mặt bấm di động. Hiện sinh mong trở lại thời điểm xuất phát của loài người, trước lúc hình thành bản chất.
Chỉ thấy một tí xíu thất vọng. Hoặc mở tủ đọc lại thì dễ lại đâm chán đời, bất mãn. Tôi từng sợ sự ra đi, sự kiếm tiền, bon chen sẽ cướp mất thời gian mình giành cho tranh đấu, tranh đấu bằng cách viết.