Tao đờ mẹ bật quạt mãi mà đờ mẹ đéo hết nóng…. Đúng là chuyện thường. Nhưng sự phá bỏ này chỉ là sự phá bỏ vô thức.
Nói thì hay mà làm thì rất dở. Như một khẩu hiệu của tâm thức. Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước.
Nhưng khi đã bị bắt bài thế này thì họ lại chơi khác. Ngồi cho thời gian trôi qua không vương vào ký ức. Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục.
Và những khuôn mặt mới như rất thân quen, như gặp ở đâu đó rất lâu rồi. Nhưng như thế là em còn muốn. Bởi vì nó không là một giấc mơ mà là một cái kiểu như đồ chơi ở Nga (quên tên rồi), mở con to ra lại thấy con bé, mở con bé ra lại thấy con bé hơn.
Ông già sắp chết sau nỗi cô đơn bất mãn triền miên. Ở nhà nó nói nhiều mà toàn nói trống không. Nhưng ông anh cứ hỏi nhiệt độ phòng bao nhiêu, làm bằng gỗ gì.
Đến lượt máy treo ngược người. Bạn đo lường, phân tích cảm xúc của mình. Tôi biết nó khờ nhưng không ngờ nó khờ như vầy: Lớp 11 rồi mà một hôm qua đường thấy hai con chó làm chuyện trăng gió nó reo: Ê, hai con chó chụm đuôi vào nhau làm gì kìa (y hệt cái hớn hở của một cô bạn cùng lớp đại học với tôi trong một lần thấy cảnh tương tự).
Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút. Quả thật ngay với từ cách người tiêu dùng ta cũng thấy cái thị trường ấy nó đang rất ảm đạm. Bởi nó đem lại một bản lĩnh sơ sơ trước khi bạn bị vứt ra giữa dòng hoang mang.
Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết. Đến gần nhà, đường tắc, cổ động viên quá khích nhảy ra lòng đường chặn ô tô buýt. Khi bạn rời bàn, bỏ bút.
Liệu hắn có phải quỷ Satăng không? Một câu chuyện có thể quyết định sinh mạng con người ư? Nó là một cám dỗ, một thử thách mà lâu nay ta vẫn thèm muốn. Trong nước thì những người có chức năng lười tìm tòi, vi hành; khả năng sử dụng vi tính hạn chế. Nhưng mà cái đó dường như có sức cám dỗ và thử thách hơn.
Chỉ khổ chị sức yếu, suốt ngày ốm đau mà phải học tập liên miên. Chả muốn viết tí nào. Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm.