Bác là bác rất không hài lòng. Để kể hết mọi chuyện, dù không nhiều, nhưng với kiểu lan man của tôi thì chắc hết mực mất. Còn giọng cao thi thoảng ló ra khi giao tiếp với những người lớn thân quen mà bạn thấy mình bé con và có thể buông lỏng phần nào trước họ.
Ví dụ như chuyện bắt nghiện lúc nào cũng dễ chảy máu, xây xước, không biết có bị nhiễm Aids từ con nghiện không. Rồi họ sẽ đến lúc nhận ra, với trí thông minh của mình rằng, một tài năng quá ích kỷ và kiêu hãnh sẽ mãi mãi cô đơn. Có điều, em chã thích.
Đơn giản vì họ (tiềm ẩn) quá nhiều hoặc năng lực của họ quá lớn. Cái đó phải tự do chứ ạ. Ông yên tâm, việc này không hề phạm pháp.
Từ lâu, trong bạn có một nhà đạo đức và một nhà hiện sinh. Câu chuyện ngụ ngôn đó, không hiểu bác tôi có nhớ không. Hơn nữa, còn một hoặc nhiều lí do khác, ngoài việc ngại đến nơi mới mà dường đã cũ trong tiềm thức.
Và chẳng bao giờ chịu dành ra thời gian đủ viết một truyện ngắn để suy nghĩ về một lịch trình sinh hoạt hợp lí hơn. Tôi đang tự hỏi mình sẽ làm gì sắp tới. Vừa rồi đi đá bóng với thằng em về qua bị tắc mãi ở đó.
Bác mặc kệ cái nhìn của người đời, miễn là con cháu có thêm miếng cá, món quà… Đôi lúc bạn nghĩ suy tưởng thế có AQ không, có vô nghĩa hơn không. Lúc lúc mới thấy tiếng rú lạc lõng.
Ăn xong lên giường nằm. Nơi chúng không thèm đớp miếng mồi ẩn dụ nhạt hoét. Tự nhiên trong não mình văng vẳng điệu nhạc: Người nghệ sỹ lang thang hoài trên phố-Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường
Không phải tôi tị ghen đâu các chú ơi. Cái thói ích kỷ làm loài người còn mông muội, phát triển không kịp hiện đại đã từ lâu được hợp thức hóa. Dù bạn có viết bao nhiêu chăng nữa, có gặp thêm bao nhiêu người chăng nữa thì độc giả hay những người tiếp xúc cuối cùng cũng khó hình dung ra thực chất bạn là ai.
Các em nhỏ nếu lỡ đọc thì không nên tự hào vì mình biết ngoáy mũi như tôi. Mọi khi thế thì thật đê tiện nhưng bạn đang có cái đang viết là một thứ đê tiện hơn để an ủi. Cả khi bạn ngủ, cả khi bạn chẳng nghĩ gì, nó vẫn tiếp tục trò chơi mà chả cần biết bạn biết hoặc tham gia hay không.
Ban ngày, sau bao năm tất tả, bộ óc nhanh nhạy của bác cũng dần có những triệu chứng của sự lú lẫn. Tôi tìm thấy nàng khi lần đầu tiên vào lớp, ngồi vào chỗ cô giáo chỉ. Viết dở cho người ta ghét truyện ngắn vậy.