Cái gì không là không. Bạn có thể rút ra co mình một kinh nghiệm giao tiếp qua cử chỉ một cách tự nhiên nhất. Chỉ cần nói một cách chân thành rằng: Tôi xin chia buồn.
Cũng không vì chỗ đẹp mà quên đi thời điểm có hợp lý không. Bởi một lý do là Truman rất giỏi nói về chính trị. Cách tốt nhất để không lãng phí thời gian? Đừng đi.
Khi đã vượt qua được nỗi sợ cái micro, tôi tự yêu cầu mình phải làm được hai việc: Những diễn giả nói giỏi nhất thường là những người thích châm biếm về mình nhất. Nhất định sẽ có một ai đó trong nhóm đông thích hợp để chuyện trò cùng bạn.
Điều quan trọng nhất trong buổi lễ là tôi phải nói một bài diễn văn trước đông đủ các khách mời những người bà con họ hàng thân thuộc. Người khác lại nói ông ta sẽ tới ngay trường đua ngựa để lấy trộm những thông tin mật và sẽ có khối tiền. Hôm ấy thị trưởng Cuomo: Ông sẽ nói về vấn đề gì trong hôm nay hả Mario?.
Những lời đầu tiên này đã làm vài người tủm tỉm. Trong trường hợp người ấy tỏ ra không thích thú hoặc lưu tâm gì tới những lời nói của bạn, tốt nhất là nên rút lui một cách tế nhị. Nhưng thường thì chỉ một lát sau là cẩm nang này bị xếp xó, bởi chỉ cần nghe thấy một điều gì đó thú vị trong câu trả lời của họ là tôi lại đẩy câu chuyện sang một khía cạnh khác.
Nhưng tôi không nghĩ như vậy. Tôi tự đặt câu hỏi và thảo luận một mình. Một đấng mày râu nói câu nào là khiến các bà các cô chết mê chết mệt câu ấy.
Nếu làm như vậy, ngay tức khắc khán giả sẽ biết rằng tôi đang nói thật. Cứ như một giấc mơ! Tôi có một công việc mới, một chương trình mới và, ô là la, cả một cái tên mới. Khi Thế vận hội mùa đông năm 1994 đang diễn ra, đi đâu người ta cũng xôn xao bàn tán về cặp vận động viên Tonya Harding-Nancy Kerrigan.
Chúng ta có khiếu ăn nói thì tốt, nếu không có cũng chẳng sao. Nhưng tôi vẫn luyện nói mỗi ngày để nâng cao chất giọng hơn nữa, tôi không muốn dừng lại. Và thay vì chỉ thông báo cho mọi người biết điều này, chúng tôi lại bày ra một kế hoạch phá phách và nói với họ rằng gia đình Moppo đã ra đi còn Moppo thì… đã chết.
Đối với tôi và các khán giả của chương trình, Robert thật sự đã ghi điểm. Và nếu không vừa ý việc gì thì hãy nói ngay, chớ thiên vị bất kỳ ai, đó là một đức tính cần phải có nếu muốn tất cả mọi người đều nể trọng bạn. Don Rickles là một chàng trai khoái chọc cười trên sân khấu cũng như ở các bàn tiệc.
Ngoài ra, ông đang chỉ đạo những phiên tòa về một dự luật chống độc quyền, đã được tòa án tối cao thừa nhận vào thập niên 1920. Cuối ngày hôm đó, Jack chạy ào về nhà để đưa cho mẹ không chỉ 2,5 đôla trả hóa đơn tiền điện thoại, mà là món tiền huê hồng tới những 24,5 đôla. Ông sẽ tạo ra một sự kiện lớn đấy.